Nhưng mà dọc theo đường đi, tôi liên tục hỏi bốn năm người, họ đều trả lời giống như người đầu tiên.
Câu đầu tiên nói: Không thu.
Câu thứ hai nói: Cậu đi vào phía trong kia đi.
Lòng tôi nhịn không được mà có chút tức giận, bướng bỉnh khó chịu đi vào phía sâu bên trong, trên đường tôi không dừng lại ở cửa hàng nào nữa, tôi muốn nhìn thử phía trong con đường này có gì khác nhau.
Giờ này khắc này, tôi đã quên mất lời dặn dò của Nam Cung Phi Yến, khi tôi bỗng nhiên nhớ tới không thể đi xa, quay đầu lại xem thử thì đã nhìn không thấy đầu phố.
Nhưng tôi cũng không quá để ý, dù sao lúc này là ban ngày ban mặt, cũng không thể xảy ra chuyện gì được. Nhưng tôi cũng không tiếp tục đi về phía trước mà nhìn quanh bốn phía xung quanh, vừa vặn ven đường có một cái sạp, bày biện những thứ lung tung rối loạn cái gì cũng có, chủ quán là một ông già, ngồi trên một cái ghế gấp, sống lưng thẳng tắp, hai mắt híp lại, bên cạnh là chiếc radio đang hát: Lưu đại ca nói chuyện quá thiên vị, ai nói nữ tử hưởng thanh nhàn……
Lực chú ý của tôi đã bị ông ta hấp dẫn, lại nhìn thêm lần nữa không khỏi vui vẻ, trên sạp của ông ta vừa vặn có bỏ một đôi tiền cổ, hơn nữa xem hình dạng đúng là tiền cổ đại.
Tôi đi qua, làm bộ dáng thực tùy ý cúi đầu nhìn thử, nói với ông lão này.
- Mấy đồng tiền này của ông nhìn không tệ nha, lấy mấy cái cho tôi nhìn xem thử được không?
Ông già vẫn cứ híp mắt, rung đùi đắc ý, cũng không phản ứng gì tới tôi, chỉ là tùy tay chỉ chỉ một hướng trên mặt đất, ý bảo tôi tự mình lấy, tôi cũng không khách khí, khom lưng cầm lên mấy cái, cầm ở trong tay nhìn kỹ thật là yếm thắng tiền, tôi thấy trong đó một đồng mặt trên viết Trừ Tà Tích Ác (Tích ở đây có nghĩa là loại bỏ, không phải là tích lũy), mặt trái có khắc một con mãnh hổ. Mà một cái khác mặt trên có khắc đồ án bát quái, viết tám chữ to Càn Khảm Cấn Chấn Tốn Ly Khôn Đoái.
Cái này giống như cũng là yếm thắng tiền, tôi nhìn mấy cái, đều giống như hai cái tôi đang cầm trên tay, chỉ có cái một tương đối thái quá, mặt trên khắc thật nhiều chữ rậm rạp chằng chịt, nhìn kỹ lại cư nhiên hình như là một đống chú ngữ.
Tôi sinh ra vài phần hứng thú với mấy cái yếm thắng tiền này, ngẩng đầu hỏi.
- Mấy cái này là bao nhiêu tiền? Có lai lịch gì không?
Lúc này ông già mới hơi hơi mở mắt ra, quét mắt nhìn đồng tiền trong tay tôi một cái, lười biếng nói.
- Mấy cái này đều là yếm thắng tiền, trừ bỏ cái kia là sơn quỷ bát quái tiền, những cái khác đều 200.
Quả nhiên là yếm thắng tiền, tôi lại hỏi.
- Vậy cái gì mà sơn quỷ bát quái tiền kia, ông bán bao nhiêu tiền?
Ông già vươn một bàn tay.
- 500, không trả giá.
Tôi có chút đáng tiếc lắc lắc đầu.
- Quá mắc rồi, nếu có chút tiện nghi thì tốt rồi…… Đúng rồi, tôi nơi này cũng có một cái yếm thắng tiền, là hàng tổ truyền, ông đánh giá giúp tôi được không?
Tôi vòng vo một hồi rồi mới thử nói ra ý định của mình, ông già nghe xong vẫn là một bộ dáng lười biếng kia, chỉ mở mắt ra thêm một chút, nhìn tôi liếc mắt một cái, tôi vội móc ra cái đồng yếm thắng tiền đưa qua, ông già vươn tay tiếp nhận, đặt ở trước mắt híp mắt nhìn kỹ……
Đây là một người sau khi tiếp nhận yếm thắng tiền rồi nhìn thật kỹ, tôi có chút khẩn trương, sợ ông già lại nói ra hai chữ kia: Không thu.
Không nghĩ tới, ông già này híp mắt nhìn ước chừng ba giây đồng hồ, liền bỗng nhiên mở to hai mắt, nhanh chóng đứng lên, ầm một cái đá vắng cái radio ra thật xa, bên trong còn đang hát: những nữ nhi này có chỗ nào không bằng đấng nam nhi…
Tôi hoảng sợ, không biết sao ông già lại phản ứng lớn như thế, sau đó thì thấy ông già vội vàng đem trả yếm thắng tiền lại cho tôi, hạ giọng nói.
- Tiểu lão đệ, cậu vui đùa cái gì vậy, loại đồ vật này mà có thể lấy ra lung tung sao, cậu cũng đừng lừa gạt tôi, thứ này không phải hàng tổ truyền, tôi khuyên cậu một câu, nếu là nhặt được, nhanh ném nó đi.
Tôi kinh ngạc, ông già này quả nhiên là một người hiểu được gì đó, tôi vội hỏi.
- Thứ này rốt cuộc làm sao vậy, vì sao lại phải ném đi, lão ca nếu hiểu gì đó, thì nói cho tôi biết lai lịch thứ này có được không?
Ông già liên tục phất tay.
- Đi vào trong kia đi, đi vào trong kia đi…
Tôi không khỏi cười khổ, phí nửa ngày trời, ông ta cũng vẫn chỉ nói tôi đi vào bên trong.
- Lão ca, tôi rốt cuộc phải chạy tới chỗ nào bây giờ?
Ông già bốn phía nhìn xem, nhỏ giọng nói.
- Chợ Âm……
Lòng tôi giật mình một cái, thì ra bọn họ cứ nói đi vào trong là ý này.
Tôi vốn định hỏi kỹ càng tỉ mỉ một chút, ai ngờ ông già lại ngồi xuống, nhặt cái radio trở về, đôi mắt nhắm tịt, thân thể xoay một cái, dứt khoát không để ý tới tôi.
Xem ra lai lịch đồng tiền này còn rất thần bí, hơn nữa những người này rõ ràng đều biết, lại không chịu nói cho tôi, như vậy chợ âm trong miệng họ nói rốt cuộc là ở nơi nào?
Tôi hướng mắt nhìn thử chung quanh, khắp nơi đều là hàng vỉa hè cùng cửa hàng, lúc trước bà lão bán vớ có nói, muốn đi chợ âm, phải đi dọc theo lộ tuyến bên đường, mà tôi cúi đầu xem thử khắp nơi, cũng chưa thấy được trên đường nào có cái lộ tuyến gì cả, hoàn toàn chính là một con đường nhỏ đá xanh, đừng nói lộ tuyến, ngay cả cái vạch kẻ đường cũng không có.
Tôi đứng ở giữa đường buồn bực một hồi, nghĩ thầm vẫn là đi về trước, sau khi hội họp cùng Nam Cung Phi Yến, lại nghe ý kiến của nàng một chút, cuối cùng thì tôi cũng không rõ ràng nơi này cho lắm, tốt nhất không nên làm ra việc gì phiền toái.
Nghĩ vậy, tôi liền xoay người muốn đi trở về, lại vào lúc này từ phía sau một người hấp tấp đi tới, đi thật nhanh, vừa vặn tôi đột nhiên xoay người, hai người mắt thấy cả hai sắp đâm sầm vào nhau.
Tôi hoảng hốt không ngừng muốn nhường đường cho người kia, nhưng đã không còn kịp rồi, tại thời khắc mấu chốt, bước chân người nọ bỗng nhiên hơi lệch đi, thân mình nháy mắt lướt ngang ra một thước có hơn, cứ như thế mà tránh khỏi tôi, ngay cả một cọng tóc cũng không đụng tới.
Tôi hơi hơi kinh ngạc, người này nhìn qua đại khái hơn hai mươi tuổi, mặc một cái áo khoác màu đen, trên người mang một cái tay nải màu xanh, tướng mạo bình thường, nhưng tốc độ phản ứng cùng thân pháp lại rất mau, tuy rằng phản ứng hiện tại của tôi cũng nhanh hơn nhiều so với trước kia, nhưng cùng so sánh với cậu ta, tôi tự thấy không bằng.
Người này cũng không để ý, chỉ là liếc mắt nhìn tôi một cái, liền quay đầu, đứng ở nơi đó nhìn khắp mọi nơi, sau đó xoay gót chân, đi vào một cái ngõ nhỏ bên đường.
Người này lập tức liền hấp dẫn lực chú ý của tôi, ở cái thời đại này rồi mà còn có người trẻ tuổi đeo một cái tay nải như thế mà nhảy nhót trên đường được sao?
Tôi cũng đi đến đầu hẻm kia, bên trong cũng bày quán, nhưng ít đi rất nhiều, chỉ thấy người trẻ tuổi mặc áo khoác đen kia không ngừng bước chân, căn bản không nhìn lấy dãy sạp hàng hai bên đường chút nào, đi nhanh như bay về phía trước, thật giống như đang chạy trên đường bằng.
Trong lúc nhìn tôi vô ý cúi đầu một cái, bỗng nhiên phát hiện ở vách tường đầu hẻm phía dưới, có một cái tiêu chí, chữ thập màu đen, có một đường khá dài, phương hướng chỉ vào chính là ngõ nhỏ đó.
Lòng tôi vừa động, chẳng lẽ, cái này chính là tiêu chí lộ tuyến đi chợ âm hả?
Ý niệm này vừa hiện lên trong đầu, tôi cái gì cũng không suy nghĩ nữa, ngay sau đó liền cất bước đi vào, gắt gao đi theo sau lưng người nọ, bởi vì tôi bỗng nhiên cảm thấy, rất có thể người này cũng là đi chợ âm.
Ngõ nhỏ này cũng không dài lắm, đi một lát liền đi tới cuối, phía trước là một ngã tư, người nọ lại dừng bước chân, cúi đầu quan sát một chút, sau đó lại xoay người một cái, quẹo vào đường phía bên phải.
Tôi theo sau cũng đi đến ngã tư đường, cúi đầu nhìn ngắm một chút, quả nhiên, lại là một cái chữ thập màu đen, chỉ vào hướng mà người nọ vừa mới rẽ vào.
Trong lòng tôi không khỏi rung lên, xem ra trực giác của tôi là chính xác, nơi mà người này muốn tới, hẳn chính là chợ âm.
Không nói hai lời, tôi tiếp tục đi theo phía sau người nọ, nhưng mà tôi kéo xa khoảng cách, bởi vì tôi cũng không muốn bị cậu ta phát hiện tôi đi theo hắn, hơn nữa, nếu đã biết hàm nghĩa tiêu chí kia, vậy những đường sau này chỉ cần đi dọc theo phương hướng chữ thập màu đen chỉ thì tự tôi cũng có thể tìm được.
Mà người ở phía trước bước chân nhanh như bay, sạp hàng hai bên đường cũng càng ngày càng ít, liên tiếp quẹo vào mấy cái ngõ nhỏ, bên đường bỗng nhiên xuất hiện một tiểu lâu bằng gạch đỏ, cửa lớn đen nhánh khắc hoa, lại không có cửa sổ, nhìn qua cổ xưa mà lại quỷ dị, có vẻ không hề hợp với những kiến trúc xung quanh.
Cạnh cửa có một bảng hiệu màu đen, tôi kinh ngạc không thôi, biển hiệu kia lắc lư ở trên không trung nhưng một chữ đều không có.
Mà lúc này, người nọ đi đến trước tiểu la gạch đỏ thì dừng bước, ngẩng đầu nhìn xem hình như hơi do dự một chút, mới bước ra bước chân, đẩy cửa lớn khắc hoa kia ra, đi vào.
Tôi không khỏi kỳ quái, chẳng lẽ người này không phải đi chợ âm sao, như thế nào lại chạy đến cái chỗ cổ quái này, hay là nói nơi này chính là chợ âm?
Nhưng nhìn từ vẻ ngoài, tiểu lâu gạch đỏ này cũng không hề lớn, trên dưới hai tầng, nhìn cách cục cùng vẻ ngoài, cổ xưa dày nặng, có chút giống hiệu cầm đồ thời cổ đại hơn, màu sắc chỉnh thể đều là hai màu đen và đỏ, cho người ta một loại cảm giác rất là áp lực.
Lòng tôi nghi hoặc, cũng đứng ở cửa do dự một hồi, nhưng chung quy vẫn hạ quyết tâm, nếu đã tới đây rồi mặc kệ đây là hiệu cầm đồ hay vẫn là chợ âm, hoặc là cái chỗ nào đi chăng nữa, tốt xấu cũng phải vào xem.
Cái này gọi là không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con.
Tôi chậm rãi đi qua, duỗi tay, đẩy cửa ra.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo